MỘT SỐ BÀI VĂN TỰ SỰ ÔN THI HKI – LỚP 9 ĐỀ 1 : KỂ MỘT CHUYẾN ĐI ( CHUYẾN THAM QUAN CÓ Ý NGHĨA ) Xe bon bon khởi hành lúc 10 giờ tối, khi thành phố Long Xuyên đang lấp lánh ánh đèn. Thôi thì dẹp hết muộn phiền chia xa trong tương lai. Lòng tôi chỉ khát khao sống cho nhau thật đẹp trong phút giây hiện tại lúc này đây. Chuyến xe khởi hành nổ rang tiếng động cơ cùng tiếng cười ríu rít bắt đầu vang dậy. Những bài hát tập thể chuyển tiếp nhau âm vang theo từng vòng xe lăn bánh. Cảm động biết bao bởi những lúc thế này tập thể chúng tôi như trở thành một gia đình lớn. Duyên hội ngộ biết khi nào may mắn cho ta gặp nhau lần thứ hai như thế trong cuộc đời? Thế nên chúng tôi trân trọng khoảnh khắc này biết bao nhiêu. Giọng cười sằng sặc của thằng bạn thân ngồi cạnh bàn trong lớp có lẽ sẽ theo bên tôi suốt cuộc đời. Giọng nói nhỏ nhẹ đầy nữ tính, cùng đôi mắt ti hí khi cười như hai sợi chỉ vắt ngang của “ông anh” hơn tôi những sáu tuổi cũng khiến tôi khắc sâu vào ký ức. Bên trên dãy băng tôi ngồi cô bạn gái nhỏ nhắn nhất lớp đang cười thật tươi, tít cả đôi mắt trong veo cho đến tận bây giờ cũng vẫn khiến lòng tôi xao xuyến. Tiếng cười nói rộn rã, nhiều giọng nói hoà trộn vào nhau nhưng tôi vẫn nhận ra chất giọng riêng của từng anh, chị, em trong “gia đình lớn’ của mình. Chuyến xe này tôi phải ghi nhớ thật sâu để từng gương mặt, ánh mắt, nụ cười của những bạn bè thân yêu sẽ mãi mãi không phai nhoà. Tôi nhớ ông bà mình thường hay nói: ở nhà có cha mẹ, ra đường có bạn bè – thật đúng đắn vì sự trưởng thành của mỗi người cũng như bản thân tôi bây giờ không thể phủ nhận rằng không có sự hướng dẫn, giúp đỡ của bè bạn. Bốn năm gắn bó đã cho tôi nhiều tình cảm thương mến từ những con người không cùng huyết thống. Họ đã đối xử với tôi và với nhau như những anh em thực sự. Biết mai sau trên đường đời chông gai, tôi có lại dễ dàng tìm được những người bạn như thế. Đến Đà Lạt, không khí mát mẻ dần dần chiếm ngay cảm tình ban đầu của những đứa con miền Tây dặn dày gió nắng. Chúng tôi bước xuống hít thở không khí trong veo, lành lạnh giữa lòng thành phố. Màu sắc rực rỡ của sắc hoa Đà Lạt xuất hiện ở mọi ngõ ngách tô điểm cho thành phố một sức sống khoẻ khoắn và thổi vào tâm hồn chúng tôi vẻ phơi phới của cuộc sống mới lạ. Chúng tôi ai nấy bắt đầu điệu đà cùng những chiếc mũ len và áo khoác dày mua dọc đường. Tiếng cười đùa, ghẹo giỡn nhau khi trao đổi những đồ vật lưu niệm lạ lẫm ở mảnh đất sương mờ khiến chúng tôi hết sức thích thú. Tôi chọn cho mình một chiếc áo khoác đen bóng vải. Đường kim, mũi chỉ sắc sảo không làm tôi ngần ngại tí nào để chọn lựa thêm chiếc áo thứ hai cho cô bạn gái. Màu nho vậy – tôi tả dáng người cô bạn để chị bán hàng tìm kích cỡ thích hợp. Tôi mỉm cười khi tưởng tượng ra vẻ mặt vui mừng của cô bạn khi nhận quà tặng của tôi. Đến Đà Lạt mà không mua mứt làm quà tặng mang về cho người thân thì thật tiếc. Mứt hoa hồng này, kiwi này, khoai tím, ô liu ôi nhiều vô kể. Tôi còn mua thêm rượu nho – tập tành sống thử vài giây phút quý tộc xem nào! Ánh nến lãng mạn bên cốc rượu nho thẫm màu – tôi tưởng tượng mà lòng cực khoái trá. Lớp chúng tôi theo chân người hướng dẫn viên đến những khu tham quan đặc biệt ở thành phố ngàn hoa. Dinh Bảo Đại trang nghiêm, uy nghi vẫn thể hiện phong thái của một bậc vua chúa dù thời đại của ông đã trôi về dĩ vãng. Bức tượng bán thân đầy thần sắc, cặp ngà voi bệ vệ trưng bày giữa gian nhà. Thêm vào đó là vô số hiện vật cổ mang chúng tôi trở về không khí một thuở phong kiến của dân tộc ta ngày xưa. Chúng tôi trở ra, chầm chậm ngắm nghía từng lối đi được những bàn tay khéo léo chăm sóc chỉn chu. Lối đi với hai bên chằng chịt hoa cỏ nhưng hoa cỏ được tỉa tót, vun xới cẩn thận quanh năm trông rất bắt mắt. Tôi chụp lại từng khoảng lối đi đầy hoa. Xứ sở sao mà đẹp lạ, nơi nào cũng giăng mắc hoa cỏ xinh tươi. Có lẽ cảm giác ngây ngất nhất trong chuyến đi này là những trò chơi ngoạn mục mà lũ chúng tôi cam đảm thử thách. Cáp treo cao vời vợi trông xuống những ruộng nương có bóng người bé xíu đang vun trồng. Hai người trong một cáp treo, chúng tôi đã ngắm nhìn thành phố Đà Lạt xanh um cây cỏ. Cảm giác sảng khoái mới khó tả làm sao. “Giật gân” hơn là chúng tôi tham gia những phút giây thần tốc trong trò chơi trượt ván. Đứa nào cũng nín thở bấu chặt vào thành chỗ ngồi mà nhắm tịt cả mắt. Tốc độ lại thêm những vòng cong lên xuống khiến người ta muốn “yếu tim”. Bước xuống, chúng tôi cùng cười ồ bởi đầu tóc đứa nào cũng bị gió quất mạnh bù xù cả lên. Mặt thì xanh mét không còn hột máu vì bất ngờ và sợ hãi. Kỷ niệm thật đẹp đẽ bởi những giây phút chúng tôi gần gũi nhau hết mực. Khác xa cảm giác mạnh ấy thì cảm hứng văn chương sôi sùng sục trong tim mỗi đứa khi đến thắp nhang ở đồi thông hai mộ. Đồi thông hai mộ cũng là một địa điểm đáng kính viếng. Tâm hồn nhạy cảm của những đứa con nhà văn đã mang hết ra mà cùng đồng cảm, đồng điệu với mối tình trắc trở bất tử cùng thời gian ấy. Tình yêu là chuyện muôn thuở và câu chuyện này khiến ai đến Đà Lạt cũng không khỏi bùi ngùi xúc động khi nghe người hướng dẫn viên kể lại. Chúng tôi cũng tham quan một vòng những điểm du lịch nổi tiếng khác như Đồi Mộng Mơ, Tùng thạch viên, Hồ Than thở, thác Datanla không sao kể xiết niềm hạnh phúc khi được đến tham quan một vùng du lịch nổi tiếng nhưng trên hết là tình cảm thân thiết của những người bạn. Chuyến tham quan Đà Lạt lần này đã mang những người bạn chúng tôi vốn đã thân thiết thì càng hiểu rõ nhau hơn. Cám ơn chuyến đi, cám ơn mảnh đất Đà Lạt nhiều màu sắc và tràn đầy tình yêu thương. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên được kỷ niệm đẹp đẽ trong chuyến đi này cũng như tình yêu thân thuộc trong đại gia đình của chúng tôi. Tôi không dám hứa chắc nhưng tôi vẫn khát khao một ngày nào đó chúng tôi được quay trở lại xứ sở ngàn hoa này một lần nữa và đặc biệt là đồng hành cùng những gương mặt cũ lúc này đây. Chào Đà Lạt thân yêu và tôi muốn nói rằng tôi yêu các bạn trong lớp tôi nhiều biết bao nhiêu. Địa đạo Củ Chi - một di tích lịch sử của dân tộc Việt Nam Bài 1 Cuộc sống chật vật với những lo toan cứ cuốn bạn đi theo guồng quay của nó .Đã vô tình tạo nên một áp lực vô hình đè nặng lên cuộc sống hàng ngày của bạn,mà đôi khi làm cho bạn cảm thấy nặng nề để rồi quên mất những giây phút cần nghỉ ngơi cho mình.Hãy tranh thủ nghỉ ngơi và đến một nơi nào đó mà bạn đã từng nghe nhưng chưa bao giờ đến.Có thể bạn đã đến nhưng muốn đến đôi lần nữa.Hãy chịu khó dịch chuyển đôi chân và rời mắt khỏi màn hình máy tính của bạn và đi để đến một nơi mà bạn yêu thích một địa điểm du lịch về khu di tích lịch sử địa đạo Củ Chi.Khi cuối tuần đã về ngoài hiên đầy nắng của đất trời phương nam trong tiết trời mùa Xuân mơn mởn màu xanh của cây lá và lồng lộng gió trời .Hãy đi với những gì của đam mê của chính tâm hồn mình và hãy đi để trải nghiệm cho lòng mình.Một cảm xúc gì đó ở nơi này sẽ làm cho bạn thêm một điều ý nghĩa về kiến thức và sự hiểu biết.Đi và đến một nơi mà mình thích thì có gì thú vị hơn thế nữa. Nằm không xa Sài Gòn là bao đâu chừng gần 70 cây số gì đó,không thật sự chính xác cho con số này .Nếu như nơi khởi điểm bắt đầu của bạn ở một nơi nào đó chưa xác định rõ trước.Bạn có thể đi bằng xe ôtô Buýt hoặc bằng xe máy để đến nơi này.Ðịa đạo Củ Chi là một di tích lịch sử cách mạng nổi tiếng, thuộc xã Phú Mỹ Hưng, huyện Củ Chi .Thành phố Hồ Chí Minh. Vùng đất Củ Chi từng được mệnh danh là vùng đất thép,vùng đất thành đồng và anh hùng trong cuộc chiến tranh chống đế quốc Mỹ của người dân Củ Chi nói riêng và của cả dân tộc Việt Nam chúng ta nói chung.Cho cả nhân loại thế giới phải nghiêng mình kính cẩn trước tinh thần đấu tranh giành độc lập,một dân tộc nhỏ bé nhưng đã chiến thắng một đạo quân hùng mạnh nhất trên thế giới Ðịa đạo Củ Chi quả là kỳ quan độc nhất vô nhị cả tinh thần và ý chí ,cả sự quyết tâm cần mẫn của mình.Với chiều dài hơn 250km chạy ngoắt ngoéo đầy khoa học trong lòng đất để chống lại những vũ khí tối tân hiện đại của quân thù.Kỳ diệu nhất mà bao nhiêu du khách đến đây đều phải trầm trồ thán phục và ngỡ ngàng .Đó là mọi chiều dài được tính qua từng gang tay trong lòng đia đạo được đào từ dụng cụ thô sơ là lưỡi cuốc và chiếc ki xúc đất...Từ bất ngờ này sẽ đem bạn đến những bất ngờ khác,tạo cho bạn bao nhiêu điều thắc mắc cần phải có lời giải đáp Này bạn nhé.Hãy đưa mắt quan sát thật kỹ giùm chút nhé.Để khám phá ra điều bí mật sẽbật mí ngay cho bạn biết.Nếu như bạn chịu khó để ý giùm... Ðường hầm sâu dưới đất từ 3 - 8m, chiều cao chỉ đủ cho một người đi lom khom.Bảo đảm bạn sẽ gập người và cúi mình mới vượt qua những đoạn đường hầm quanh co khúc khỉu này.Bạn có dư nhiều thời gian nhưng bạn có đủ sức và lòng can đảm để vượt qua hàng trăm km xuyên sâu trong lòng đất ấy không ?Làm ơn đừng vội nói Có khi trả lời bạn tôi ơi...Khó khăn không nhỏ đâu bạn tôi àh Đừng dối lòng bạn tôi nhé.Bạn không thể dù bạn đã cố gắng hết mình với những gì có thể.Nhưng những người lính,những anh bộ đội Việt Nam anh hùng đã sống và chiến đấu ở đó hàng năm dài đấy nhé.Căn hầm đầu tiên ở ngay bìa rừng có giếng ngầm cung cấp nguồn nước uống và sinh hoạt cho toàn khu vực địa đạo. Giếng sâu 15m, trong vắt. Hệ thống địa đạo gồm 3 tầng, từ đường "xương sống" toả ra vô số nhánh dài, nhánh ngắn ăn thông nhau, có nhánh trổ ra tận sông Sài Gòn. Tầng một cách mặt đất 3m, chống được đạn pháo và sức nặng của xe tăng, xe bọc thép. Tầng 2 cách mặt đất 5m, có thể chống được bom cỡ nhỏ. Còn tầng cuối cùng cách mặt đất 8-10m hết sức an toàn.Bạn có kinh ngạc và đồng tình với những tính toán đầy khoa học này không ?Khoa học quá đi chứ phải không bạn ? Chưa hết hãy tiếp tục khám phá những gì chưa khám phá bạn tôi nhé...Ðường lên xuống giữa các tầng hầm được bố trí bằng các nắp hầm bí mật. Bên trên nguỵ trang kín đáo,thoạt nhìn như những ụ mối đùn, dọc đường hầm có những lỗ thông hơi. Liên hoàn với địa đạo có các hầm rộng để nghỉ ngơi, có nơi dự trữ vũ khí, lương thực, có giếng nước, có bếp Hoàng Cầm, có hầm chỉ huy, có phòng họp,hầm giải phẫu... Ngoài ra còn có cả hầm lớn, mái lợp thoáng mát, nguỵ trang khéo léo để xem phim, văn nghệ,giải trí sau những ngày dài chiến đấu và hành quân căng thẳng mệt mỏi...Ngạc nhiên và thú vị không bạn tôi ơi ? Có thể bạn không tin hay cho rằng lời văn này quá cường điệu hóa và làm nghiêm trọng đi một kỳ tích lịch sử.Dạ thưa không sự thật vẫn là sự thật .Nếu bạn không tin thì xin mời bạn hãy đến đây một lần và vài ba lần nữa.Thì bảo đảm những lời văn này đã cố gắng hết mình với những gì có thể để khắc họa chi tiết hơn từng chi tiết.Vậy mà có chi tiết cặn kẽ gì cho lắm đâu Có lẽ đã đến lúc phải ngồi lại và chờ đợi, chuyến đi sắp tới của các bạn,cũng như cảm xúc của bạn về nơi địa đạo Củ Chi này.Để rồi bài viết này chi tiết hơn thêm chút nào đó.Chúc các bạn có một chuyến đi nhiều thú vị và có thêm một sự trải nghiệm,bổ sung cho mình thêm nhiều hơn về kiến thức hiểu biết của mình.Nơi ấy một mảnh đất thấm đẫm tình người,sự nhiệt thành cao cả,đã đóng góp vào công cuộc giải phóng nước nhà và viết vào trang sử đấu tranh hào hùng cho cả một thế giới .Vì một nền độc lập tự do anh hùng . Những bí mật đã được bật mí khi nắp hầm bí mật kia vừa bật lên.Để cho bạn biết và hiểu thêm về tinh thần cũng như ý chí của lòng kiên nhẫn.Những tình tiết thú vị được tính toán khoa học chi li đến từng tất đất .Một sự thật đã nói lên tất cả những gì về địa đạo Củ Chi này.Chúc bạn có một chuyến đi thật thú vị và nhiều trải nghiệm ý nghĩa cho riêng mình,trong những ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ Bạn tôi nhé Bài 2 Địa đạo Củ Chi là một di tích lịch sử cách mạng nổi tiếng của TPHCM và được nhà nước công nhận là di tích lịch sử - văn hóa quốc gia, quê hương của “chiến tranh địa đạo” và được phong tặng danh hiệu “đất thép thành đồng”. Địa đạo Củ Chi - hệ thống phòng thủ trong lòng đất ở huyện Củ Chi, cách TPHCM 70 km về hướng Tây -Bắc. Hệ thống này được Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam đào trong thời kỳ Chiến tranh Đông Dương và Chiến tranh Việt Nam, có chiều dài khoảng 200 km bao gồm bệnh xá, nhiều phòng ở, nhà bếp, kho chứa, phòng làm việc Hệ thống đường hầm bí mật này được đào từ thời kháng chiến chống Pháp (1948), lúc ấy mới chỉ có khoảng 17 km. Sau năm 1960, hệ thống tiếp tục củng cố, phát triển thêm tới trên 200 km, gồm 3 tầng, tầng sâu nhất từ 8-10 m. Củ Chi được gọi là quê hương của “ chiến tranh địa đạo” và được phong tặng danh hiệu “đất thép thành đồng”. Du khách sẽ cảm nhận quá khứ chiến tranh vừa đau thương vừa hào hùng, cảm thấy như trở về chiến trường xưa khi tới thăm Khu tái hiện Vùng giải phóng Củ Chi. Nằm trong quần thể của Khu di tích lịch sử Địa đạo Củ Chi, Khu tái hiện Vùng giải phóng Củ Chi có diện tích khoảng 50 ha, gồm nhiều hạng mục, tái hiện những sự kiện trong quá trình chống quân xâm lược qua nhiều giai đoạn, góp phần cung cấp thêm thông tin sống động, thiết thực cho du khách về mảnh đất Củ Chi trong chiến tranh. Du khách sẽ nhìn thấy hình ảnh của vùng ấp chiến lược, đồn bót của địch, vành đai diệt Mỹ, vùng tranh chấp giữa ta và địch...vào thời kỳ 1960 - 1964 của làng quê Củ Chi; hình ảnh sinh hoạt của quân và dân Củ Chi vào những năm 1964-1965, cảnh xây dựng chiến hào, quân dân du kích triển khai trận đánh, tập luyện quân sự, tải thương, bộ đội vượt sông, đoàn văn công biểu diễn văn nghệ...; tái hiện vùng giải phóng thời kỳ 1966-1973, quang cảnh trên mặt đất đã bị hủy diệt hoang tàn, cuộc sống sinh hoạt chuyển xuống lòng đất.... Ngoài việc xem các sự kiện được tái hiện bằng mô hình, tượng và sử dụng các hệ thống âm thanh để tạo tiếng bom, đạn, máy bay... du khách sẽ còn được tiếp xúc với những con người thật đã từng sống và chiến đấu ở Củ Chi, được nghe kể chuyện về những trận đánh, cuộc sống ở địa đạo.... Điều thú vị khi về thăm mảnh đất anh hùng này là các hướng dẫn viên đều ăn mặc như thời chiến tranh: nam mặc đồ giải phóng, mũ tai bèo; nữ mặc đồ bà ba đen, quàng khăn rằn và đi dép lốp. Sự có mặt của họ bên những bụi cây, ở mỗi khúc quanh khiến du khách như đang sống trong lịch sử vùng đất Củ Chi thời đánh giặc. Cảm giác thời chiến thể hiện rõ nét hơn khi đĩa sắn luộc, bát muối vừng được dọn lên trong khu lán trại sâu dưới lòng đất. Những ly rượu bé xíu, trong vắt, nồng nàn được gọi đùa là “nước mắt quê hương” bên đĩa rau mốp muối chua, giòn và ngon đến lạ. Bạn đừng quên nếm thử món rau mốp, lương thực chính của quân dân Củ Chi ngày trước, còn giờ đây đang là đặc sản. Với tầm vóc chiến tranh của mình, địa đạo Củ Chi đã đi vào lịch sử đấu tranh anh hùng của nhân dân Việt Nam như một huyền thoại của thế kỷ 20 . Hiện nay, Địa đạo Củ Chi đã trở thành một khu du lịch hấp dẫn, thu hút hàng ngàn du khách trong nước và nước ngoài tham quan mỗi ngày. Đặc biệt, nhiều vị lãnh đạo Đảng, nguyên thủ quốc gia của Việt Nam và các nước đã đến thăm và ghi cảm tưởng lưu niệm tại đây. KỂ VỀ MỘT KỈ NIỆM VỚI THẦY CỐ GIÁO Trong tuổi thơ của mỗi người, ai cũng có những kỉ niệm đáng nhớ về thầy, cô giáo cũ của mình, những kĩ niệm đẹp xen lẫn nỗi buồn đều được khắc sâu trong trí nhớ của chúng ta. Riêng tôi có một kỉ niệm mà tôi không bao giờ quên, kỉ niệm sâu sắc về một người thầy đáng kính của tôi. Năm ấy, khi tôi còn học lớp một, tôi có những kỉ niệm đẹp về thầy giáo chủ nghiệm của mình. Tôi đã bước sang lớp một, ngưỡng cữa của bậc tiểu học, có nhiều bạn mới, thầy cô mới. Ngày trọng đại ấy, ngày tôi không bao giờ quên. Sau buổi lễ khai giảng, tất cả các học sinh đều bước vào lớp học của mình để học buổi học đầu tiên và gặp gỡ thầy cô giáo chủ nhiệm của mình và cũng là người sẽ gắn bó với tôi trong suốt thời gian học tiểu học. Khi thầy bước vào, dáng người thầy thật nhanh nhẹn và thầy chào chúng tôi. Tôi trông thầy cũng đã đứng tuổi, tóc thầy cũng đã điểm bạc, khuôn mặt thầy gầy, bàn tay thầy có nhiều vết nhăn, chắc thầy đã có mấy chục năm ''lận đận'' với học sinh. Thầy bước lên bục giảng, thầy ra hiệu cho chúng tôi im lặng và thầy nói:''chào các con, thầy tên là Hồ Viết Cảnh, thầy sẽ chủ nhiệm lớp các con trong suốt bậc tiểu học''. Giọng thầy thật ấm áp, nhẹ nhàng, làm cho những suy nghĩ trong đầu tôi về một người thầy giáo chủ nhiệm thật dữ dằn và nghiêm khắc đều tan biến. Sau khi ra mắt chúng tôi, thầy bắt đầu dạy cho chúng tôi những bài học đầu tiên mà cũng là những bài học đầu đời dạy tôi nên người. Thầy viết lên bảng những dòng chữ đầu tiên, tôi trông thấy bàn tay thầy run run khi viết, sau này tôi mới biết, thầy phải chịu đựng những cơn đau do tham gia cuộc chiến tranh kháng chiến chống mĩ để viết nên dòng chữ đẹp đó. Sau khi viết xong đề bài, thầy hỏi chúng tôi có thấy rõ không, một và bạn ngồi phía dưới do mắt kém nên không thấy liền được thầy chỗ khác cho phù hợp. Trong buổi học thầy đến tận chỗ của từng người để chỉ cho chúng tôi những chỗ không hiểu. Cuối giờ, thầy cho chúng tôi xếp hàng ra về, mọi người đi về rất thẳng hàng, tiếng cười đùa của một vài bạn đã làm xôn ao khắp sân trường. Buổi học đầu tiên đã kết thúc như vậy đó, thầy đã để lại cho tôi những suy nghĩ về một người thầy mẫu mực. Những buổi học sau, thầy nghiêm khắc với những bạn lười học, khen thưởng những bạn ngoan. Giờ ra chơi, thầy đều ra chơi cùng chúng tôi, thầy chơi những rò chơi dân gian cùng với chúng tôi, nhìn khuôn mặt thầy lúc đấy thật đáng yêu, nhìn kĩ thầy, tôi có cảm giác khuôn mặt thầy rất giống khuôn mặt ông nội tôi. Ông tôi đã mất từ khi tôi còn nhỏ, những kỉ niệm đẹp của ôg và tôi đều được tôi khắc ghi. Nhìn thầy, tôi cảm thấy nhớ đến ông, nhớ đến cảnh chơi đùa của hai ông cháu, tôi liền chạy vào phòng học, ngồi trong góc khóc. Lúc đó có một bàn tay đặt lên vai tôi khẽ vỗ về, hình ảnh ông nội vỗ về tôi mỗi khi buồn hiện về, tôi bỗng khóc to lên, không sao có thể kiềm chế được. Thì ra đó chính là thầy, thầy khẽ nói với tôi:" Thành, sao con khóc, nói ra để thầy chia sẽ với con". Rồi thầy ôm tôi vào lòng, nhận được sự an ủi của thầy, tôi càng khóc to hơn. Sau hôm đó tôi cảm thấy được thầy quan tâm nhiều hơn. Vào một hôm, do tôi không học bài nên bị điễm kém, thầy liền mắng tôi, tôi liền chạy về chỗ ngồi, trong lòng tôi cảm thấy rất tức thầy. Vào giờ ra chơi thầy không ra chơi với các bạn như mọi khi, thầy xuống chỗ tôi. Thầy nói:"thầy xin lỗi em vì đã quá nặng lời, nhưng em là lớp trưởng nên phải gương mẩu cho các bạn noi theo....'' thầy giảng lại cho tôi bài tôi chưa hiểu. Tôi nhìn thầy lúc đó mà trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng, ân hận vì đã làm thầy buồn. tôi tự hứa sẽ cố gắng phấn đấu tốt hơn. Vậy đấy, thầy đã để lại cho tôi những kỉ niệm không bao giờ phai mờ về một người thầy giản dị mà thân thương. Tôi hứa sẽ cố gắng học tập để trở thành công dân tốt, có ích cho đất nước và xã hội. Công ơn thầy sẽ mãi được khắc ghi như câu danh ngôn: "Ngọc không mài không sáng, người không học không tài."
Tài liệu đính kèm: